Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.Tin một chút, một chút thôi, em ạ.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.