Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.Nhưng bác ta không tin.Về trả vay, cho nhận.Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Thế thì anh không dám.Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.Em vẫn biết là anh bất mãn.Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
