Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.Trong tay tôi không có luật…Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.Giấc mơ cũ rồi mà.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.