Một người học trò của tôi muốn mời bạn chơi banh rổ (basket ball) với mình mà viết như vầy: "Tôi muốn các anh lại sân của tôi chơi banh rổ.Ráng sức lắm mới giữ được nụ cười trong cả bữa tiệc mà tôi đau khổ như bị hành hình vậy.Nên ôn tồn ngọt ngào, không nên xẵng.Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm.Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì thật là tốt lắm.Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy.Vài năm trước, Công ty Điện thoại Nữu Ước có một thân chủ gắt gỏng, khó tính, trần gian có một.Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa.Vả lại không phải chỉ một bức thư đó được cái may mắn bất ngờ đó đâu; cả chục bức thư khác cũng thành công vậy.Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi.