Em sẽ thôi là một sinh linh.Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.Chẳng có gì để thấy xót thương.Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
