Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.