Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc.Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Nó như bộ mặt cái giấc mơ.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngChắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.Ngoan ngoãn như một chú thỏ.Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
