Bỗng giáo sư gặp một ông từ giữ nhà thờ, người cao tuổi, sâu sắc về đạo hạnh.Con người không quyền phi pháp tự ý tham gia.Bổn phận nhà giáo dục là tìm hiểu căn góc bạn trai, soi đường sáng cho họ, giúp đỡ họ chiếm đoạt, bảo tồn chân lý.Họ đang ăn mà nghe thứ thư nầy, thì lu láo cho rồi bữa để đọc.Họ kiếm trong đó những ngụ ý, thâm ý gì theo họ muốn đó.Những cơn nỗi phồng của người lạc quan ấy lại xẹp xuống thế lại bằng bầu khí sầu thảm tợ tang ma.Tốn tiền cất học đường, trường thi mà chỉ lo khai trí thì rồi cũng sẽ tốn tiền cất nhà ngục, nhà thương điên, nhà thương bịnh dương mai hay trại giáo hóa.Ít bữa sau không rẽ nữa, hớt cho thấp lè tè ở mép tai, chải cho ốp bọc vô đầu hình bầu dục cho đầu giống trái dưa hấu.Họ cướp lời để nói cơ hồ như không muốn được nghe mà chỉ thèm được nói.Hễ thấy cần nói theo đầu óc của họ thì họ lý sự rồi thôi.
