Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Thôi thì tôi im lặng.Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.Bắt đầu khó nghĩ đây.Nhiễm thói ấy mất rồi.
