Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.Lúc đó, tôi trống rỗng.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Còn cái quần thì rộng thùng thình.Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.
