Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.Chẳng ai thua thiệt cả.Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
