Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn.
