Hơn nữa, cả Eisner và Jobs dường như đều cho rằng mình chẳng cần học gì từ người còn lại; thậm chí cả hai còn chẳng buồn giữ lễ một chút với nhau, kiểu như giả vờ thấy rằng vẫn còn những thứ đáng học hỏi từ người còn lại.Thay vào đó, ông chỉ học những gì ông muốn như lớp học nhảy, nơi ông có thể thỏa mãn óc sáng tạo của mình lẫn việc có cơ hội để gặp gỡ các cô gái.Đó là những đoạn phim, những bức ảnh.James cảm thấy bối rối và cố nói lại với ông.“Chúng tôi phải vận dụng khả năng sáng tạo để kết nối các con số,” otellini nói.Cuối cùng bà cũng làm ông bị phân tâm và họ có thể đắp lại chiếc mặt nạ.“Những gì anh ấy nói khá là sốc,” Lasseter nhớ lại.Khi Kapor bắt đầu phết bơ lên bánh mỳ, Jobs hỏi ông ta: “ông đã bao giờ nghe nói về cholesterol trong máu chưa?” Kapor trả lời: “Tôi có thỏa thuận thế này nhé, anh không nói gì về cách ăn uống của tôi và tôi cũng sẽ miễn bình luận về tính cách của anh”.Jobs không đòi hỏi thứ phân tích như thế.Khi cảnh sát đến khám xét nhà của phóng viên đó dựa trên các thông báo của Apple, sự việc này lại đặt ra câu hỏi rằng liệu có phải thói kiểm soát điên rồ đã kết hợp với sự ngạo mạn hay không.