Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố.Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.Ông cụ thân sinh trả lời vỏn vẹn có hai câu, nhưng thấm thía đến nỗi bà không bao giờ quên được, và hai câu đó thay đổi hẳn đời sống của bà:Để trị bịnh ấy, bạn phải phá sức thôi miên đó đi.Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc.Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần.Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hậnNgày hôm nay tôi sẽ vui tính.Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài".Báo chí cũng hùa vào công kích nữa.
