21 tuổi thì còn phải đến trường.Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.