- “Đã đến chùa, ngại gì lạy Phật, thôi thì mình vô thắp nén nhang thành kính cái vậy!” - Thoáng nghĩ, Chíp bước về phía ngôi chùa.Thì ra anh cũng đang ở đây, cô nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng, ngựng ngùng như hồi hai người mới quen nhau.Khi bạn chà và se lại, "sản phẩm" đó gọi là CỤC GHÉT.hẫn không dễ chịu chút nào nhất là với một người đa sầu đa cảm như cô.Thì ra anh cũng đang ở đây, cô nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng, ngựng ngùng như hồi hai người mới quen nhau."Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Không đợi anh nói thêm lời nào, cô ôm chầp lấy anh.Nếu bạn bỏ viên đá đó trong túi, ta gọi đó là.Vô lớp, Chíp đi thẳng về phía chỗ ngồi của mình và lấy vở ra gạo lại bài.Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.