Hôm nay đi đâu? Không biết.Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.Bạn cũng đang ganh đua với họ.Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.Cháu vẫn nằm trong chăn.