Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.