Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.Chả biết đường nào mà lần.Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.