Nhưng mà chắc là ra được thôi.Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Tôi rất hay chảy nước mắt.Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.