Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Hoàn toàn không ngái ngủ.Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.