Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí.Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.
