Sự yên lặng cũng không hiện hữu, và cõi Bất thị hiện cũng vậy.Dĩ nhiên, tình hình này ngăn cách sự tỏ ngộ và sự triển nở tình yêu.Chẳng hạn, khi một người thân yêu vừa qua đời, hay bạn cảm thấy cái chết của chính mình đang đến gần, bạn không thể hạnh phúc được.Nhằm mục đích gì? Phải chăng nhân vật hay thứ gì đó đang bày cuộc chơi, một cuộc chơi đầy dẫy các sắc tướng? Đây là điều mà những người truy cầu chân lý thời cổ ở Ấn Độ tự hỏi bản thân họ.Liệu nó vẫn còn quá khứ và tương lai không? Liệu chúng ta còn có thể đề cập đến tương lai theo bất cứ một ý nghĩa nào đó không? Câu hỏi: “Mấy giờ rồi?” hay “Hôm nay là ngày thứ mấy?” – nếu như có ai đó nêu lên – sẽ hoàn toàn vô nghĩa.Vốn đã xảy ra đối với hầu hết mọi người, thời gian nghỉ xả hơi duy nhất của tâm trí họ là thỉnh thoảng quay trở lại mức độ ý thức dưới mức hiện hành các ý nghĩ.Tôi không biết người ta có thể vâng phục đau khổ ra sao.Nó chính là thời gian tâm lý: quá khứ và tương lai.Thực ra, nó còn nâng cao khả năng ấy nữa.Đó là tác nhân chuyển hóa.
