Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa.Không ai bỏ tù hoặc bắn tôi mà sợ.Hôm sau, hai người chủ tiệm đặt năm ổ nữa.Rồi anh đi du lịch với tinh thần của ông già Omar trong bốn câu thơ này:Ông nói với tôi rằng kinh nghiệm ấy có ích cho ông hơn một năm học ở Đại học đường Harward và giúp ông phát triển một đức tính để thành công là đức tự tín.Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung.Thế là ông George Rona xé nát lá thơ "nói móc" vừa viết xong và thảo lá thư khác lời lẽ như vầy: "Ông thiệt đã có lòng tốt, bỏ chút thời giờ phúc đáp tôi.Vậy nếu chúng ta ưu tư, tại sao khôngcầu Thượng Đế giúp ta? Tại sao không "chịu tin có Thượng Đế, vì chúng ta cần có tin tưởng mới sống nỗi" như Emmanuel Kant đã nói? Tại sao không tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ để tâm hồn được mạnh thêm lên?Rồi tôi bỏ không nghĩ tới nữa.Bà Barker Eddy nói: "Những lời của Chúa làm nảy nở ở tôi một sức mạnh, một lòng tin, một ý muốn khỏi bệnh dào dạt tựa sóng biển, đến nỗi tôi nhảy phắt xuống đất bước đi".
