Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được.Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì.Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được.Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Bạn bảo bạn không biết chơi dương cầm, không biết chơi vi-ô-lông và tới băng-giô cũng không biết gảy, tóm lại, chẳng biết chút gì về âm nhạc cả.Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không?Thế thì tại sao bạn lại không rời khỏi nhà, lại cột đèn gần nhất với một cái vợt rồi nhận xét đời sống của các loài bướm đang đập cánh chung quanh ánh sáng, rồi sắp đặt lại những điều tìm được rồi dựng lên một thuyết?Mỗi tuần học ba buổi tối rồi thỉnh thoảng đi nghe nhạc thì trong một năm, bạn sẽ biết ít nhiều về âm nhạc.