Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
