Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.Cần quái gì sự thật và lí do.Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.