Rất nhanh sau đó, Megiddo đi theo và mất hút cùng với ông chủ mới của mình.- Kobbi, anh đã làm cho tôi thật ngạc nhiên về sự am hiểu của anh đấy!- Bansir vui mừng.- Tại sao bà lại lo lắng đến những chuyện điên rồ của ông ấy chứ.– Cháu thử nghĩ xem, làm thế nào cháu sống được ở Babylon mà không phải tiêu pha gì cả? Chắc chắn là cháu phải trả tiền cho người thợ may quần áo, thợ làm dép cho cháu.Tôi đã dùng những lời lẽ khôn ngoan để phân tích cho bà ấy hiểu, nhưng lại bị bà ta mắng cho một trận.- Người nô lệ mà cậu biết trước đây giờ đã là một người tự do rồi.- Cám ơn anh! Tôi có một câu hỏi muốn nhờ vị thương gia trả lời giúp.- Anh có một mong ước rất tốt đẹp khiến tôi rất thán phục.Có thể nói, từ trước đến nay ở Babylon chưa có loại thảm nào đẹp như thế cả.Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một: