Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Sau đây là một số dữ kiện.Dù lúc đó chả nghĩ gì.Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.
