Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.Thật ra, một ngày của bạn không dài.Bác ta không tin đâu.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.
