Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Tôi cứ tà tà gạt chân chống.Tôi không có ý định ra đi.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.Nhưng không phải là tất cả.Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.Rao giảng cũng là chơi.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
