Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.