Tôi không thể có cái ý cung cấp cho công việc đó ba bốn chục phút liên tiếp vô cùng tĩnh mịch.Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút.Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được.Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên.Tôi hoàn toàn tin chắc rằng phần đông người ta thiếu suy nghĩ hơn là thiếu cái gì khác.Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được.Thế này thì khó chịu thật.
