Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.