Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.