Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.Hắn phải lừa phỉnh mình.Chúng là những kiệt tác.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Nhưng cũng thông cảm với ông ta.Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.